Aa
Gióp Hỏi Tại Sao Kẻ Ác Không Bị Trừng Phạt
1“Sao Đấng Toàn Năng không mang kẻ ác ra xét đoán?
Tại sao để người biết Chúa phải mòn mỏi chờ trông?
2Có kẻ gian dời đá ngăn ranh giới.
Cướp bầy chiên rồi đem chúng về đồng cỏ mình.
3Họ trộm lừa của người mồ côi
và bắt bò của người góa bụa làm của thế chấp.
4Họ đẩy người nghèo khổ khỏi đường họ đi;
bắt người khốn cùng trên đất phải chạy trốn.
5Như lừa rừng trong hoang mạc,
người nghèo nai lưng làm lụng kiếm ăn,
tìm kiếm thức ăn cho con mình dù trong hoang mạc.
6Họ gặt hái trong đồng mình không làm chủ,
và mót trái trong vườn nho của kẻ ác.
7Suốt đêm họ trần truồng trong giá lạnh,
không áo quần cũng chẳng có chăn mền.
8Họ ướt sũng trong mưa núi,
chạy ẩn nơi núi đá24:8 Nt ôm tảng đá vì không chỗ trú thân.

9Kẻ ác giật con côi khỏi vú mẹ,
bắt giữ trẻ thơ làm con tin.
10Bắt người nghèo khổ ra đi không manh áo.
Vác lúa nặng mà bụng vẫn đói.
11Bắt họ ép dầu ô-liu mà không được nếm dầu,
ép nho lúc khát khô cổ mà không được uống nước nho.
12Người hấp hối rên la trong thành phố,
hồn người bị thương kêu khóc liên hồi,
nhưng Đức Chúa Trời làm ngơ tiếng than van của họ.

13Có kẻ ác nổi lên chống ánh sáng.
Họ không biết hướng
cũng không đi trên đường ánh sáng.
14Buổi sáng, kẻ giết người thức dậy
tàn sát người nghèo thiếu;
ban đêm, họ trở thành tay trộm cướp.
15Mắt kẻ dâm loạn trông chờ bóng tối,
nói rằng: ‘Nào ai thấy được ta.’
Họ che mặt để không ai biết họ.
16Tên trộm đột nhập vào nhà ban đêm
còn ban ngày thì nằm ngủ.
Họ không bao giờ hành động dưới ánh sáng.
17Đối với họ, đêm tối là bình minh.
Vì họ làm bạn với hãi hùng của bóng tối.

18Nhưng họ sẽ biến mất như bọt trên mặt nước.
Mọi thứ của họ sẽ bị nguyền rủa,
và họ sợ hãi không bước vào vườn nho.
19Như nắng hạn nuốt hết nước chứa trong kho tuyết,
âm phủ cũng nuốt bọn người tội ác.
20Chính mẹ của họ cũng sẽ quên họ.
Giòi bọ ăn nuốt thịt họ.
Không ai còn tưởng nhớ họ nữa.
Kẻ bất công, áp bức sẽ gãy đổ như cây khô.
21Họ bạc đãi người đàn bà son sẻ,
từ chối giúp đỡ các góa phụ yếu đuối.

22Trong năng quyền Đức Chúa Trời, Ngài tiêu diệt kẻ bạo tàn.
Khi Ngài ra tay, họ không còn hy vọng sống.
23Chúa cho họ được an ninh,
nhưng thật ra, Đức Chúa Trời vẫn để mắt theo dõi họ.
24Họ được trọng vọng trong chốc lát,
nhưng rồi bị tiêu diệt như muôn nghìn người khác,
như lúa bị cắt trong mùa gặt.
25Ai có thể bảo đây là lời dối?
Ai có thể đánh đổ lý luận của tôi?”