Aa
Dạy về Sự Tha Thứ và Đức Tin
1Một hôm, Chúa Giê-xu dạy các môn đệ: “Cạm bẫy tội lỗi không thể nào không có, nhưng khốn cho ai gài bẫy cho người khác phạm tội.
2Ai xui các em bé này phạm tội, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy ném xuống biển còn hơn.
3Các con phải thận trọng!
Nếu anh chị em con có lỗi, hãy khiển trách; khi họ ăn năn, phải tha thứ.
4Dù người ấy có lỗi với con đến bảy lần trong một ngày, mỗi lần đều đến xin lỗi, con cũng phải tha thứ.”
5Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa cho chúng con có lòng tin vững mạnh!”
6Chúa đáp: “Nếu đức tin bằng hạt cải, các con có thể bảo cây dâu: ‘Hãy tự bứng lên và trồng xuống biển’ nó sẽ tuân lệnh ngay!
7Một người đầy tớ đi cày hay đi chăn về, không lẽ người chủ nói: ‘Hãy đến và ăn với ta’?
8Không, chủ nói: ‘Hãy chuẩn bị dọn ăn cho ta, phục vụ trong khi ta ăn, rồi ngươi ăn sau.’
9Chủ không cần phải cám ơn, vì đó là bổn phận đầy tớ.
10Cũng thế, khi các con vâng lời Ta, làm xong những việc Đức Chúa Trời, các con hãy nói: ‘Chúng con là đầy tớ vô dụng chỉ làm theo bổn phận của chúng con.’ ”
Mười Người Phong Hủi
11Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đến ranh giới xứ Ga-li-lê và xứ Sa-ma-ri.
12Lúc Ngài sắp vào một làng kia, mười người phong hủi đứng từ xa,
13kêu lớn: “Lạy Giê-xu, xin thương xót chúng con!”
14Khi thấy họ, Chúa phán: “Cứ đến trình diện với thầy tế lễ.”17:14 Xem Lê 14:2-32 Họ vừa lên đường, bệnh phong hủi liền sạch và biến mất.
15Một người thấy mình được lành, quay lại mừng rỡ: “Tạ ơn Đức Chúa Trời, con lành bệnh rồi!”
16Anh cúi sấp đất nơi chân Chúa Giê-xu, tạ ơn Ngài. Người này là người Sa-ma-ri.
17Chúa Giê-xu hỏi: “Có phải Ta chữa lành mười người? Vậy, còn chín người kia đâu?
18Chỉ có người nước ngoài này trở lại tạ ơn Đức Chúa Trời sao?”
19Rồi Chúa Giê-xu phán với người ấy: “Con đứng dậy và lên đường! Đức tin con đã chữa cho con lành.”17:19 Nt đức tin đã cứu con
Nước Trời Thể Hiện
20Một hôm, các thầy Pha-ri-si hỏi Chúa Giê-xu: “Khi nào Nước của Đức Chúa Trời mới thể hiện?”
Chúa Giê-xu đáp: “Nước của Đức Chúa Trời không thể hiện trong thế giới hữu hình này!
21Người ta không thể nói Nước của Đức Chúa Trời ở miền này hay xứ kia, vì Nước của Đức Chúa Trời ở trong lòng người.”
22Sau đó, Chúa nói với các môn đệ: “Sẽ có lúc các con mong mỏi được thấy ngày của Con Người17:22 “Con Người” là danh xưng Chúa Giê-xu chỉ về Ngài trở lại, nhưng chẳng thấy.
23Các con sẽ nghe người ta nói: ‘Kìa, Con Người ở nơi này,’ hay ‘Ngài nơi kia,’ đừng theo họ.
24Vì Con Người sẽ trở lại như chớp nhoáng xuất hiện khắp vòm trời trong nháy mắt, bất cứ nơi nào cũng thấy Con Người.
25Nhưng trước hết Con Người phải chịu thống khổ, bị thế hệ này chối bỏ.
26Ngày Con Người trở lại, thế giới vẫn giống như thời Nô-ê.
27Trong những ngày đó, người ta vẫn hưởng thụ—cưới gả, tiệc tùng cho đến khi Nô-ê vào tàu, rồi nước lụt tràn ngập tiêu diệt mọi người.
28Và thế gian sẽ giống như thời của Lót. Người ta vẫn làm những việc thường ngày của họ—ăn uống, mua bán, trồng tỉa, và xây cất—
29cho đến ngày Lót ra khỏi thành Sô-đôm. Lửa và diêm sinh từ trời trút xuống hủy diệt tất cả dân thành ấy.
30Phải, ngày Con Người trở lại cũng sẽ như thế.
31Ngày ấy, ai đang đứng ngoài hiên, đừng vào nhà góp nhặt của cải. Ai ở ngoài đồng, đừng trở về nhà.
32Phải nhớ bài học của vợ Lót!
33Ai giữ sự sống, sẽ bị mất, nếu ai mất sự sống, thì sẽ được lại.
34Đêm đó, hai người ngủ chung một giường; một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
35Hai người phụ nữ đang xay lúa chung một cối xay; một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.
36Hai người đang làm ruộng ngoài đồng; một người được rước đi, người kia bị bỏ lại.”17:36 Vài bản không có câu 36
37Các môn đệ hỏi: “Thưa Chúa, việc đó sẽ xảy ra tại đâu?”
Chúa Giê-xu đáp: “Xác chết nằm đâu, chim kên kên tụ họp ở đó.”