Aa
Y-sai Thấy Chúa và Nhận Nhiệm Vụ
1Năm Vua Ô-xia qua đời, tôi thấy Chúa. Ngài ngồi trên ngôi cao vời và áo Ngài đầy khắp Đền Thờ.
2Bên trên Ngài có các sê-ra-phim, mỗi sê-ra-phim có sáu cánh. Hai cánh che mặt, hai cánh phủ chân, và hai cánh để bay.
3Các sê-ra-phim cùng nhau tung hô rằng:
“Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân!
Khắp đất tràn đầy vinh quang Ngài!”
4Tiếng tung hô đó làm rung chuyển các cột trụ, ngạch cửa, và Đền Thờ đầy khói.
5Thấy thế, tôi thốt lên: “Khốn khổ cho tôi! Đời tôi hết rồi! Vì tôi là người tội lỗi. Tôi có môi miệng dơ bẩn, và sống giữa một dân tộc môi miệng dơ bẩn. Thế mà tôi dám nhìn Vua là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân.”
6Lúc ấy, một trong các sê-ra-phim bay đến, tay cầm than lửa hồng vừa dùng kềm gắp ở bàn thờ.
7Sê-ra-phim đặt nó trên môi tôi và nói: “Hãy nhìn! Than này đã chạm môi ngươi. Bây giờ lỗi ngươi đã được xóa,6:7 Nt cất bỏ tội ngươi được tha6:7 Nt che phủ rồi.”
8Tôi liền nghe tiếng Chúa hỏi: “Ta sẽ sai ai mang sứ điệp cho dân này? Ai sẽ đi cho chúng ta?”
Tôi đáp: “Thưa con đây! Xin Chúa sai con!”
9Chúa phán: “Hãy đi và nói với dân này:
‘Lắng nghe cẩn thận, nhưng không hiểu.
Nhìn kỹ, nhưng chẳng nhận biết.’
10Hãy làm cho lòng dân này chai lì.
Tai chúng nặng và mắt chúng nhắm lại.
Và như thế, mắt chúng sẽ không thấy,
tai chúng sẽ không nghe,
lòng chúng cũng không hiểu được,
và không quay về với Ta để được chữa lành.”

11Tôi hỏi: “Thưa Chúa, cho đến bao giờ?”
Chúa đáp:
“Cho đến khi thành trống không,
nhà của chúng bị hoang phế,
và đất đai bị hoang vu;
12cho đến khi Chúa Hằng Hữu đuổi mọi người đi,
và đất nước Ít-ra-ên bị điêu tàn.
13Dù nếu một phần mười dân còn sót trên đất,
dân ấy cũng sẽ bị thiêu đốt.
Nhưng như cây thông hay cây sồi bị đốn xuống mà còn chừa gốc,
thì gốc Ít-ra-ên sẽ là giống thánh.”